Trước khi đọc bài này, mời các bạn thưởng thức 1 bài nhạc nhẹ nhàng nha
# Tuổi thơ của chúng ta
- Một thời hồn nhiên, không cần nghĩ sự đời, cứ vô tư mà sống. Mỗi lần nhớ lại điều đó như là một món quà tinh thần làm tâm hồn ta thoải mái nhẹ nhõm
- Dẫu là có những ký ức buồn điều đó cũng là một phần trong mỗi con người và cũng rất khó để gạt bỏ
# Tuổi thơ của mình
- Tuổi thơ của mình có thể nói là vui nhiều hơn buồn, mình cũng cảm thấy một phần nào may mắn với cuộc đời mình
# Những năm đầu (cấp 1)
- Thời này mình ham chơi lắm, suốt ngày qua nhà hàng xóm ăn ngủ. Lên trường thì siêu sung lun, chạy nhảy tung tăn. Thời này mình tham gia rất nhiều hoạt động thể thao như giải chạy bộ của trường, đá cầu và còn được hên hên được bầu làm lớp trưởng nhưng đúng có 1 tháng bị giáng chức. Mình không nhớ thời này mình học giỏi không nữa, chỉ nhớ sáng đi học, chiều về đi chơi thui à. Về các trò chơi thì mình chơi nhảy dây, bắn bi, tạt lon, trốn tìm, bán quán, xây nhà lá, đi leo rồi trượt xuống núi, học võ, thả diều, đạp xe thậm chí mình còn đi múa lân, 2 cặp chân mình xoạc ngang được lun, giờ nghĩ lại không hiểu sao mình làm được. Và cũng vì thế mình hay bị sức mẻ, trầy da và bị mề đay lắm. Ngoài mấy cái trên mình còn bị phỏng bô xe ở chân phải nữa tới giờ dấu vết còn…
# Lớn tí nữa (cấp 2)
- Lúc này thì mình cân bằng giữa chơi và học. Nhưng chắc vẫn chơi nhiều hơn, những năm lớp 6 mình bị gãy tay trái trong tiết thể dục khi chơi nhảy xà. Sau đó mình cũng giảm vận động lại, mình có chơi đá cầu, đánh cầu lông, bơi lội nhưng lại bị ghiền đá banh, thế là mình đi đá banh nhiều hơn. Khi đó mình gãy tay bó bột mà mình còn đi đá, công nhận liều thật… Nhưng tới năm học lớp 8 thì bị mình bị rách dây chằng chân phải, tới thời điểm hiện tại dây chằng mình vẫn còn ổn chưa bị rách hết (7/10). Và từ khoảnh khắc ấy mình hạn chế lun việc đá banh. Nhưng lại bị vướng vào nghiện điện tử. Hên sao khi kết thúc cấp 2 mình học vẫn còn giỏi (có lần ăn hên được top 1 của lớp lên lãnh thưởng) nên cấp 3 được vào lớp chọn
# Nghiện game (cấp 3)
- Mình đã nghiện điện tử mất rồi… Học thì không lo học, chỉ toàn cấm đầu vào máy tính chơi game suốt ngày, đi chơi net suốt. Mình học toàn đứng hạng thấp của lớp, nhưng mình lại không có ý chí học thời đó nên suốt cứ mãi vậy đến khi tốt nghiệp. Thậm chí đến lúc thi Đại Học mình còn không có học bài, đi thi mình chỉ nhắm để đủ điểm sàn tốt nghiệp, nên mình đi thi như đi chơi vậy á. Có thể nói đây là thời kì ăn chơi nhất của mình thời niên thiếu. Nhưng mình cũng gặp được vài người bạn rất tốt, dù hiện tại chúng mình cũng không còn liên lạc nữa. Một thời cũng đáng nhớ và đáng quên
# Thoát khỏi hố sâu :v (đại học)
- Đã tu tâm dưỡng tính thành công, game chỉ chiếm 30% cuộc sống. Bắt đầu học chăm lại, một hành trình mới. (mình tạm đề cập đến khúc này, thời đại học mình còn nhớ nhiều lắm, có gì mốt kể sau)
# Về tình cảm
- Mình thời này hầu như không liên quan đến mấy chuyện tình cảm và cũng không có quan tâm đến con gái cho lắm, không hiểu sao…
# Kết
- Mình cảm thấy biết ơn với cuộc sống, với tuổi thơ và biết ơn gia đình. Nhờ đó mới có thể có mình như ngày hôm nay
- Nếu bạn có những mảnh ký ức buồn hãy cố gắng đối diện với nó dù không dễ dàng gì, hãy buông bỏ và vượt qua để hiện tại cũng như tương lai được viết nên một trang mới
Mình mới tìm được câu này trên mạng, thấy cũng hay nên share cho mọi người đọc chung ⬇️
Nhiều khi oà khóc nức nở như một đứa trẻ. Nhưng cách khóc rõ ràng lại chẳng giống nhau. Cứ loay hoay đi tìm câu trả lời dù mọi thứ đã hiện hữu rõ ràng
(^-^)Cảm ơn các bạn đã đọc post(^-^)